Lắng tâm lại!

CALM

Bạn thường hỏi, tại sao cứ phải “calm yourself”, mọi chuyện trước mắt luôn đáng để buồn bực mà cứ phải bình tâm à!

Nghĩ lại, đã có biết bao nhiêu thái độ để “đối phó” với cơn giận của người khác, rồi thì chỉ gây đau thương thêm. Đến lúc nào đó tự nhận ra rằng, người làm mình đau thương, mình lại làm mình khổ thêm. Có lẽ người đang gây cơn bão đủ rồi, mình không nên kéo thêm cơn bão của mình tới nữa. Sau khi bão tan, những tan hoang phải dọn dẹp rất nhọc nhằn. Tâm mình thương tổn lâu hơn.

Phải là bài học do chính mình nhận ra, mới thấy nếu kịp bình tâm thì cơn nóng bên kia có thể lui nhanh hơn, những lời gây thương tổn nhau cũng đỡ thốt ra.

Có cơn bão nào mà không tan, dù nóng đến đâu rồi cũng phải tàn. Người gây bão thì mệt vì cơn nóng của mình, người hứng chịu thì sức thương tổn trong tâm rất lớn.

Bạn thở dài, mình luôn nóng, dù rằng do người nóng trước mới lây sang mình. Nhưng như vậy cũng đủ thấy, tâm mình luôn bị ngoại cảnh chi phối.

Thật ra tập quen bình tâm trước những việc chưa là sóng gió đắng cay, thì khi giông bão tới mới đủ sức lắng tâm lại. Tuy không thể hoàn toàn vững vàng như núi đá kia, bão không lay động được, nhưng ít ra cũng biết bình tĩnh không góp phần rối ren thêm.

Rồi sau đó!

Chỉ khi nào bình tâm mới biết rồi sau đó thế nào. Trước mắt, tâm mình đỡ thương tổn lâu, vì khi bình tâm thấy mọi thứ đều có nguyên nhân sâu xa của nó, và dĩ nhiên cũng do mình phần nào trong cái nguyên nhân đó.

Trang 118 của 139« Đầu...102030...116117118119120121...130...Cuối »