Còn cơ hội chăng!

ConCoHoiKhong

Điều này rất thường xảy ra, đang khi cau có bực bội nói với nhau những lời khó nghe, thường được bào chữa rằng “tại mệt quá!”, “Công việc nhiều quá mất bình tĩnh”…

Và trăm lời giải thích về sau, tưởng như được thông cảm và cho rằng ai đó đã bỏ qua và tha thứ. Nhưng sự thật thì những lời nặng nề đó là vết thương khó phai trong tâm người đã nghe rồi.

Bạn nói, câu tiếng Anh dẫn ở trên ở trên khá hay, mình còn có cơ hội thay đổi tâm trạng khó chịu bực bội của mình, nhưng những lời đã làm thương tổn nhau thì khó mà thay đổi trong tâm người nghe.
Mình đã một lần nói những điều không hay với một người, và bây giờ dù xin lỗi bao lần vẫn không thể hàn gắn lại được mối tương giao đã đổ vỡ.

Một bạn lên tiếng: Chỉ là một điều rất thường trong đời thường, ai cũng biết, nhưng sao mọi việc vẫn cứ thế cho mọi mối tương giao.

Có lẽ chỉ vì không có thói quen để ý được tâm mình, lại luôn phản ứng quá nhanh nhạy theo những thói quen cũ.

Mọi điều có thể tránh, chắc là thấy mình nên rõ biết chính mình, bắt đầu từ đó mới chậm lại những suy nghĩ, và dù đã suy nghĩ cũng chậm nói ra. Khi gặp việc mới kịp hít thở sâu, mới kịp bình tâm một chút, nghe lại nhịp đập bất ổn của tim mình.

Bạn đăm chiêu, mình cũng đồng ý nhưng dù tập lâu này vẫn chưa kịp với những gì vừa thấy qua mắt, nghe qua tai.

Nhưng dù sao có tập cũng còn có ngày đỡ gây phiền phức cho nhau khi tâm tư đang không vui.

Trang 102 của 139« Đầu...102030...100101102103104105...110120130...Cuối »