Nghệ thuật nào đây

The-art

Thật là một câu nói tuyệt vời. Mình cho là tuyệt vời, bởi tâm thường phân vân lưỡng lự giữa buông đi hay giữ lại. Và thường sẽ giữ những điều nên buông bỏ (chẳng hạn sự buồn bực…) và buông bỏ những điều đáng ra nên giữ lại (niềm tin…).

Và mình tự hỏi, sao luôn có sự vô lý đến vậy! Trong khi mình cũng đâu đến nỗi ngốc nghếch! Và rõ ràng mình cũng minh định được nên giải quyết thế nào giữa hai “thái cực” này.

Thật ra, khi hỏi vậy, cũng là đã tự có đáp án cho câu hỏi đó rồi. Lý trí luôn muốn làm những gì tốt hơn, nhưng thói quen lại đi ngược lại. Bởi đã quen giữ sự bực dọc với điều gì đó, với một ai đó. Định kiến đã cột chặt và như vạch sẵn một con đường, khi khởi nghĩ thì cứ theo con đường đã đào sẵn mà đi.

Nhưng khó mà chấp nhận những cái mình cho là chướng là sai quấy, dù đôi khi biết rõ điều đó sai quấy với thói quen lâu nay của mình. Và thói quen luôn muốn thay đổi người khác theo ý mình… khó mà nhận rõ ra điều này lắm, dù nghe nói thì thấy quá đơn giản. Và rằng mình luôn cho rằng, vì muốn tốt cho người, nên mới nóng nảy hay giận tức như vậy. Tiếc là không biết rằng, “nạn nhân” cũng đang tự hỏi, sao có người nóng giận vô lý như vậy đứng trước một việc mà theo ý “nạn nhân” là hợp lý.

Và hay nhất có lẽ bình tâm, từ từ nghĩ lại lời nói này, “Nghệ thuật sống nằm ở sự hiểu rõ giữa buông bỏ và nắm giữ”.

Trang 13 của 139« Đầu...111213141516...203040...Cuối »