Bạn nói: Ban đầu mình đọc câu này, chưa hiểu ý là sao. Chợt nhớ tới tin mới nhận, tên bạn thân cùng lớp vừa ra đi, hôm qua còn hẹn tuần tới… hóa ra vì tưởng còn thời gian mà lo toan bực dọc giận dỗi nhau! À thì ra Phiền muộn lo lắng vì bạn tưởng là bạn có thời gian! Nếu biết thời gian không còn, thì những gì không đáng bận tâm, may ra mới chịu buông bỏ
Giật mình thấy phung phí quá nhiều – cái gọi là thời gian cho những việc vô bổ. Lúc nào cũng nói là muốn tốt hơn, muốn làm lợi ích cho người cho đời. Nhưng cứ để thời gian trôi qua, hẹn mai hẹn mốt cho những việc cần làm, bởi những việc mà tâm đang vướng mắc vào đã chiếm hết thời giờ rồi.
Nhưng chợt giật mình cũng chưa nghĩa lý gì, vì rồi cũng theo thói quen mà lăng xăng chộn rộn.
Vậy thì sao nhỉ! Ai nhắc mình, mình cũng đâu nghe. Đang bực bội, giận tức, tranh dành, ganh tị… mà bảo đừng dùng thời gian cho những việc này, không còn nhiều thời giờ cho mình nữa đâu. Mình cũng đâu nghe…
Có lẽ tự chiêm nghiệm bản thân rồi nhận ra, lúc đó mới thấy, mình cứ vô tình để thời giờ trôi qua trong những điều rất buồn cười. Tâm ôm đồm gánh nặng của ngày sắp tới với gánh nặng của ngày qua. Tâm không lúc nào an ổn, bởi hy vọng rằng ngày mai ngày mốt sẽ có thời giờ tập dừng bớt, ngày mai ngày mốt sẽ tập chậm lại giữa dòng đời hối hả…
Còn thời gian chăng!