Đường mòn muôn thưở

DuongMon

Quá nhiều lối rẽ, biết đường mòn nào đến nhà! Có lẽ ai đó đã đôi lần phân vân, nên đã để một tảng đá đánh dấu lối rẽ.

Nhưng khi đi vào một chặp thì vẫn gặp nhiều lối có vẻ là đường mòn nhiều bước chân người qua. Bước đầu tuy chọn đúng lối mà vẫn còn băn khoăn khi gặp một lối rẽ nào đó trước mắt. Thấy đoàn có vẻ ngập ngừng, bạn cười đi lối này nè, tuy những lối kia cũng đi được, nhưng càng đi càng xa điểm chọn đến.

Nếu không có người đã đi đến điểm chọn, thì bước chập chững kia còn lắm nỗi phân vân. Nếu chỉ cầm bản đồ đi, tuy đã khá dễ dàng, nhưng núi rừng chằng chịt kia cây cỏ phát sinh khiến con đường từng đã có người đi, theo thời gian bị che lấp.

Bạn nói, đúng vậy, khi khai phá trở lại sau thời gian dài không ai đi cũng khá vất vả. Bây giờ đã có người phát dọn sẵn nên dễ dàng hơn cho chúng ta đi rồi.

Nhưng trên đường đi, hoa lá cây cỏ màu sắc cũng khiến chậm bước khá nhiều, mỗi người một cách bận tâm cho sự chú ý của mình  và ai cũng thầm cho điều mình quan tâm là đáng để quan tâm.

Có lẽ vì thế khi thấy chiều đã xuống, người dẫn đường thúc hối cũng không được với những bước chân còn mải mê với cảnh đẹp trên đường.

Và bây giờ đành tạm dừng chân bên đường, nhìn khoảng đường trước mặt chìm dần vào bóng đêm.

 Đọc đến đây, bạn nói, có lẽ viết thêm câu kết: “Nếu thế, chỉ còn chờ sáng hôm sau đi tiếp cũng cùng nghĩa với chờ kiếp sau đi tiếp vậy.”


< Trở về mục lục

6 thoughts on “Đường mòn muôn thưở

    • Thầy đã chỉ rõ, nhưng mình vì thói quen cho là người này người kia, nên vất vả một đời! Chữ “ai” bây giờ đã biết được là ai rồi.

  1. Con đường nào trên cõi nầy cũng đầy chông gai… để vượt qua nó chỉ có ý chí là có muốn đi trọn con đường mà mình đã chọn!

    • Chỉ khó là, ý chí dễ thay đổi bởi khó khăn và nhất là khi gặp buồn phiền. Để ý tâm khi chạm nghịch cảnh , có lẽ mới đủ sức mà đi tiếp, bạn nhỉ!

  2. Thật ra ở cõi ta bà nầy, ngoại trừ những bậc thật sự quyết chí đi đến điểm chọn thì có thể không cần ngủ qua đêm, còn lại thì cũng phải nên đi thế nào để thân tâm luôn an lạc, đừng nên quá mãi mê hưởng thụ mà quên lối đi, nếu có bị trở ngại té sông sụp hố phải biết vui lòng chấp nhận ngoi dậy mà đi tiếp, chớ nên than van, vì đó chính là bài học mê mờ của mình.

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *