Dọn nhà là chuyện khá “bình thường” trong đời sống. Đến một nơi chốn khác, mỗi người có một lý do riêng, vì công việc, vì hoàn cảnh, vì…
Cuộc sống an ổn thì không ai muốn thay đổi làm gì.
Mọi thay đổi có thể tốt hơn, hoặc không. Biết bao nhiêu lần dời chỗ, biết bao nhiêu lần dứt khoát để thay đổi cảnh đời.
Bây giờ bạn tôi có một đời sống tiện nghi hơn, ổn định hơn, vậy mà vẫn nhớ về một góc phố nào đó, năm xưa. Bạn vẫn rưng rưng khi đọc một bài viết nói về nơi chốn nào đó có hai chữ “xưa và nay“.
Bạn hỏi tôi có như thế không. Nhớ lại những cảnh đời đã qua, ở cảnh ở tâm, có lẽ ai cũng góc kỷ niệm, chỉ là đừng để góc kỷ niệm đó làm bi lụy đời mình đừng để góc kỷ niệm làm mình không vui sống với cảnh đời đang có.
Trân trọng và giữ đó những tươi vui, nhạt đi những đau thương, để tâm nhẹ nhàng khi tình cờ có ai đó chạm vào ngăn kéo kỷ niệm.
Những gì đã đi qua tâm thì chẳng bao giờ quên, đủ duyên thì cảnh cũ người xưa trở về hiển hiện dù cho có là bao năm đi nữa. Cái khó là mình cần biết hướng chúng đến đâu để được an lòng trong hiện tại.
Không để quá chi phối tâm mình, là điều chúng ta đang làm bạn nhỉ!