Cũng khó mà nói

gocdoi-logo

Bạn nói: Mình thật bực mình người sống bên cạnh. Cứ đi xin người này người kia vật này vật kia để cho ai đó. Rồi người được tặng cảm ơn họ lòng tốt, trong khi lòng tốt đó làm người sống cạnh bực bội. Mình cũng đâu hẹp hòi gì, nhưng không biết mình sai lầm chỗ nào khi bực mình như vậy!

Thật ra bạn bực bội chỉ vì thói quen hay xin của người bên cạnh mà thôi. Thấy gì cũng xin, đôi khi người cho chưa muốn cho nhưng bị nói gièm hoài nên bực mình mà cho! Điều đó bạn nhìn thấy và bực. Có góp ý với người bên cạnh đừng như thế, nhưng đó là thói quen, họ cho đó là lòng tốt, mà họ lại không biết tính hay xin xỏ của họ, làm bực người khác.

Cũng khó mà nói, cho đến khi có một tình cờ nào đó khiến người đó nhận ra điều mà họ vẫn cho đó là lòng tốt,  chỉ là vì không nhìn ra nơi tâm luôn muốn có một cái gì đó, nên thấy ai có gì cũng muốn có. Không nhìn ra điều này trong tâm mình mà chỉ thấy ý nghĩ “xin để tặng ai đó”, nên bạn góp ý, người đó khó mà chấp nhận.

Việc này hoàn toàn khác với sự quyên góp để cứu trợ hay giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Phải nhận ra sự khác biệt này trong chính tâm mình, thì mới thay đổi được. Tại sao khi cứu trợ hay giúp những hoàn cảnh khó khăn mọi người đều đóng góp!

Nhìn bên ngoài có vẻ giống nhau, nhưng tâm tình của người đi xin thì hoàn toàn khác. Sự khác biệt này khiến người đóng góp bực bội đấy.

Nhìn ra tâm mình, luôn muốn có một cái gì đó, chẳng hạn khi thấy mua một tặng một, mình phải mua ngay, một cái dùng, một cái tặng! Hoặc là tặng hai cái hết. Khó mà không mua! Nhìn ra và hiểu rõ tâm mình, thì may ra lúc đó đỡ làm phiền nhau vì “lòng tốt” của mình.

Trang 276 của 381« Đầu...102030...274275276277278279...290300310...Cuối »