Sáng nay có áng mây rạn vỡ
Rồi dần tan.
Không kịp có chiếc thuyền nan cho em tôi,
Không kịp có thuyền bát nhã cho tâm tôi.
Em lênh đênh trên sóng nước,
Tôi lênh đênh trên sóng tâm.
Đêm nay có nửa vầng trăng sáng trên đỉnh trời,
Như nụ cười em tôi gởi lại,
rồi dần chếch về tây.
Còn nửa vầng trăng kia,
ẩn sâu trong lòng công án
Sanh ư! Tử ư!
Tự nhiên
Đâu đó
Chợt nặng trĩu
Trong tâm một cõi lòng
Còn nửa vầng trăng kia
Để cho người ở lại.