Sáng nay mây dầy, như đang đi trên biển sóng cuồn cuộn trắng xóa, nhưng là một biển mây. Nếu đang đứng dưới đất, khó mà hình dung biển mây là thế nào. Mây dầy chập chùng che khuất cảnh vật. Mơ hồ không biết bay ngang địa phận nào. Muốn biết cũng chỉ thấy chập chùng mây trắng.
Thật tình, bạn không biết mình nên thế nào. Trong một cơn lẩn quẩn chẳng biết giải thích cùng ai.
Cũng khó mà biết rằng có một biển mây, nếu chưa từng đi máy bay. Nhưng bây giờ mọi thứ tân tiến, không cần đi máy bay, chỉ cần xem phim ảnh cũng biết được những cảnh trí như mùa thu lá đỏ, hay tuyết trắng đỉnh Phú Sĩ… Và bạn nghĩ rằng bạn và ai đó hiểu được nhau, qua những truyền thông hiện đại, qua những liên lạc với nhau hằng ngày dù đang cách xa trùng trùng.
Nhưng cuối cùng bạn lại chẳng hiểu gì hết bên dưới biển mây kia! Chẳng định hình định hướng gì được cho mọi sự việc đang xảy ra, những gì đang làm tâm tư chao đảo.
Máy bay hạ độ cao, qua đám mây dầy, thấp dần xuống và cảnh trí rõ mồn một. Bạn đang để mọi thứ trôi qua như thế, bạn chỉ thấy những giằng co trong tâm, mà chưa từng biết rằng, tâm vốn bình an từ bao giờ đến bao giờ.
Tâm luôn chao đảo như khi máy bay chun vào đám mây. Mong rằng sẽ thấy bình an khi độ cao của tâm dần hạ xuống, mây không còn che phủ , để được ” tâm vốn bình an từ bao giờ đến bao giờ”…
Sáng nay đọc biển mây. Thú vị.
Dần dà dường có phần quen thuộc đôi chút với “tâm vốn bình an từ bao giờ đến bao giờ”…