Nghĩ cho cùng, chúng ta không bao giờ muốn làm thương tổn nhau, chỉ vì lúc đó nào mê mờ bởi sự bực bội, buột miệng nói đôi lời thương tổn nhau.
Sau đó tuy mọi sự có thể đã hòa giải, nhưng nỗi buồn trong tâm người kia vẫn còn đó chưa phai.
Lời trên bức tranh ngắn gọn “phải mất nhiều năm mới hòa giải”.
Các bậc thầy thường nhắc, bình thường tập quen sự dừng lại những lời không lành, thường để ý những sinh khởi trong tâm, mới mong dừng kịp những lời làm đổ vỡ tình thân.
Có thể thời gian đã qua, đã rất nhiều lần làm thương tổn nhau, nhưng sự để ý lại tâm chính mình,sẽ giúp mọi thứ về sau ổn định hơn
Người nói nhiều khi không cố ý, nhưng cách nói khiến người nghe bị tổn thương! Cái khó cho chính bản thân mình là làm sao nhận biết được lỗi đó mà sửa để không làm ai đó thương tổn.
Có lẽ vì chúng ta chỉ hòa giải bên ngoài, còn nỗi bực mình hay giận hờn kia chúng ta vẫn cho vào tâm dấu kín mà không biết thôi.
Có thể buồn giận vì chuyện gì đó, nhưng tránh làm người bị thương tổn bởi sự buồn giận của chính mình. Tuy rằng không dễ dàng, nhưng chúng ta đã từng bị thương tổn sâu xa, cảm thông niềm đau của người mà tránh cho người, thì lại vô tình giúp tâm mình tốt hơn!