Cuối năm, nhận được món quà. Tập nhạc và một CD kèm theo.
Khúc vô thanh! Và mỗi người nghe khúc vô thanh một cách.
Nhớ có một người bạn tên Hoài Thinh, cả nhóm dịch nôm na, nhớ một âm thanh. Chắc là ai đó đã nhớ một âm thanh.
Một lần, trên đồi cao đứng tựa vào thành lan can, nhìn sương mù Đà Lạt, bâng khuâng nhớ đến chữ “vô thanh”. Đêm về nằm mơ, thấy thỉnh một tiếng chuông, không nghe tiếng chuông, ngạc nhiên, chọn một cái chuông khác, khi chạm vào, cũng không nghe tiếng.
Thức giấc mơ hồ nhớ một bức tranh năm nào, “gõ vào trời không”.
Khúc vô thanh là đây ư! Nhớ mãi một âm thanh là đây ư!