Chăn cừu hay trâu

chancuuhaytrau

Xe chạy vun vút ngang qua những cánh đồng xanh cỏ bạt ngàn, có những nơi, cuối chân trời là núi cao, có những nơi cuối chân trời là cỏ xanh.

Trên những bãi cỏ xanh là đàn cừu, nếu là một người sống trên đất nước Scotland này, có lẽ phải chăn cừu thay vì chăn trâu.

Nghe nói cừu vốn hiền, trong những truyện ngụ ngôn.

Có thể cừu hiền quá nên cũng khó chăn, vì hiền thì dễ nghe lời, mà dễ nghe lời dạy thì cũng dễ nghe lời dụ dỗ. A, cái này cũng nguy hiểm không kém.

Các ngài thường nhắc “tỉnh tỉnh chớ để người lừa”.

chancuuhaytrau-1

Xe chạy qua những cánh đồng xanh, người ta rào bằng những hàng cây, rất đơn giản nhưng cũng đủ ngăn bước chân cừu đi quá xa bởi mãi mê những bãi cỏ xanh trải dài trước mắt.

Không nhìn thấy đàn cừu qua những hàng cây chắn tầm mắt, nó ở đâu nhỉ? Chợt nhớ đến con cừu của Hoàng Tử Bé:

Chú nói: Tôi cần một con cừu. Hãy vẽ cho một con cừu đi.” 
Và tôi đã vẽ. 

chancuuhaytrau-2

Chú bé chăm chú nhìn, rồi nói: 
“Không! Con này coi đã ốm yếu quá. Vẽ một con khác đi.” 
Tôi vẽ. 

chancuuhaytrau-3

Nhưng bức này cũng bị từ khước, như mấy bức trước: 
“Con này coi già nua cọm rọm quá. Tôi muốn một con cừu sống sao cho thật lâu.”

Vậy là tôi mất kiên nhẫn, vì bận lo khởi sự vội vã tháo máy ra xem, tôi nguệch ngoạc vẽ bừa bức tranh sau đây.
Tôi văng ra một lời: 
“Đó, đó là cái thùng. Con cừu chú muốn, nó nằm ở trong ấy.”  

chancuuhaytrau-4

Nhưng tôi kinh ngạc xiết bao khi nhìn thấy gương mặt chú “quan tòa” nhỏ dại bỗng rạng ngời ra: 
“Thật đúng y như hệt! Đó là cái tôi muốn đó!…”

Nằm khuất trong tâm, là những gì chỉ riêng mình biết, nó theo ý mình. Tâm vọng động của mình, không ai có thể vẽ cho đúng, nên làm sao chẳng thất vọng khi thấy bạn không vẽ đúng ý mình, từ lời bạn nói đến việc bạn làm. Chỉ trong suy nghĩ, mọi chuyện mới theo ý mà thôi!

Tự nhiên tôi lại băn khoăn, không biết chăn cừu dễ hay chăn trâu dễ nhỉ! Ôi, nhưng nếu dễ nghe lời rủ rê thì cũng sẽ mãi rong chơi.

Hình ảnh chăn trâu vất vả hơn, nắm dây mũi chừng chừng vẫn còn lo trâu đâm vào lúa mạ nhà người.

Cứng đầu thì khó dạy, phải chăn cho đến khi trâu thuần mới dám thong dong, ngồi trên lưng trâu thổi sáo, bằng không cũng cay đắng muôn phần với những chú trâu ngỗ nghịch, lúc nào cũng chạy ngược chiều với người chăn!

Đã chăn dắt thì chẳng thế nào là dễ hết, bước đầu nào cũng phải để mắt chừng chừng, cho đến khi mọi thứ thuần lại, quen dần với những nghiệp lành. tâm chính mình luôn khó điều phục, vì lúc nào cũng cảm thấy nó chẳng bao giờ chịu bằng lòng với những gì săp đặt, nó luôn muốn theo những gì nó cho là dễ chịu, dù biết đó là đầu mối của vạn khổ sầu.

Thế nên mới phải “chăn trâu”.

chancuuhaytrau5

30-3-2012

Trang 47 của 50« Đầu...102030...454647484950