Sao không nói

Bầu trời được những nhánh điều khô che rợp, tạo một khoảng trời lạ. Tôi định sẽ chụp hình để làm gì đó, bìa sách hay lịch, ngày nào tôi cũng nhìn khoảng trời qua kẽ những nhánh cây khô, với dự tính đó.

 
Cây điều này, nghe kể có mặt hơn ba mươi năm nên được gọi là điều cụ, nay đã chết khô, cành trơ trọi không còn một chiếc lá, dù là lá khô. Ngày trước tàng lá xanh che kín khoảng trời, bây giờ tàng khô cũng tỏa rộng cả khoảng trời, ánh nắng dịu hẳn khi len lỏi qua những cành khô.
 
Nhưng buổi sáng nay, cây điều được đốn hạ không lời báo trước, nhìn khoảng trời trống trải chói chang. Dự định chụp giữ lại cây điều,
không còn nữa. Tôi bâng khuâng cả buổi, nhìn những tàng khô ngổn ngang trên mặt đất, dù có gởi thầm một lời hối lối cũng không được. Nghe như một lời nhạc “sao em không nói khi tôi còn sống”.
 
Mọi điều khi còn trong tầm tay, đã không làm, không nói. Khi trễ tràng, có nói gì cũng muộn màng.
 
Đời sống mỗi ngày như dự định đơn giản chụp hình cây điều khô, hẹn nay hẹn mai một việc có thể làm ngay, bây giờ đứng giữa ánh nắng chói chang, biết tìm đâu một di tích cũ.
Sao không nói một lời cảm ơn, một lời xin lỗi. Lời dễ
nhất mà còn để ân hận trong đời, nữa là có những lời đáng ra nên nói trước khi
đứng trước di ảnh của người mình muốn nói.


Bây giờ đứng trước gốc điều đã qua mưa nắng, muộn màng chụp lại. Lại là một cái gì nhắc nhở cho những ngày tới.


< Trở về mục lục

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *